KuneKune là một truyền thuyết đô thị Nhật Bản về sự xuất hiện bí ẩn thường hay được thấy ở vùng quê. Ở Nhật Bản, người ta gọi nó là KuneKune có nghĩa là uốn khúc, vặn xoắn và xoay vòng. Họ nói rằng bạn đừng bao giờ nhìn thẳng vào nó hoặc nó sẽ làm cho bạn phát điên.
KuneKune được miêu ta như một vật thể không xác định vặn vẹo màu trắng, di chuyển lùi hoặc tiến lên trước từ phía xa. Không ai biết chính xác nó trông giống như thế nào bởi vì bất cứ ai nhìn thấy sẽ bị mất trí. Một người đàn ông Nhật Bản kể lại một lần được gặp nó khi ông ta còn trẻ.
Khi tôi còn trẻ, người thân tôi đem tôi và anh trai đến thăm ông và bà của mình. Chúng tôi không thấy họ đã rất lâu vì họ sống rất xa ở vùng thôn quê ở Akita.
Ngay khi chúng tôi đến nhà cùa ông bà, anh trai tôi và tôi đi ra ngoài chơi. Không khí trong lành và sạch hơn rất nhiều so với khi ở trong thành phố. Chúng tôi đi bộ băng qua đồng lúa và rất thích không gian rộng mở như vầy.
Mặt trời đã lên cao và không còn cảm giác se lạnh. ánh mặt trời bắt đầu làm cho không khí hơi ngột ngạt, tôi bắt đầu thấy mệt.
Sau đó, anh trai đột nhiên dừng lại. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ở phía xa.
"Anh làm nhìn gì vậy?" Tôi hỏi.
"Thứ phía đằng kia,", anh ấy đáp.
Đồng lúa kéo xa đến mắt có thể nhìn thấy, và khu vực ấy hoàng toàn trống vắng. Tôi nheo mắt, nhưng tôi không biết được nó là gì. Phía xa, băng qua cánh đồng, có một thứ màu trắng, kích thước như một người. Nó đang di chuyển và luồng lách như là rung lạnh trong nhiệt độ thấp.
"Có lẽ nó là hình nhân đuổi quạ," Tôi nói.
"Đó không phải hình nhân," anh trai tôi đáp. "Hình nhân đuổi quạ không di chuyển như vậy."
"Có lẽ nó chỉ là một tờ giấy" tôi nói.
"Không, nó không phải tờ giấy," anh tôi đáp. "Đây không có căn nhà nào xung quanh. Với lại, không có gió nhưng nó vẫn di chuyên và luồng lách. Đó là thứ gì vậy?"
Tôi có một sự kì lạ và cảm thấy khó chịu một chút trong bụng.
Anh trai tôi chạy trở về nhà và khi trở lại, anh ta đem theo một cặp ống nhòm.
"Oh! Em có thể nhìn không?", Tôi phấn khích hỏi.
Tôi nắm lấy ống nhìn, nhưng anh ta đẩy tôi lại.
"Không, anh trước!" anh ấy nói cười thầm. "Anh là lớn nhất. Em có thể nhìn khi anh xem xong."
Ngay khi anh trai tôi đặt ống nhòm lên mắt, tôi có để ý thấy biểu cảm đột nhiên thay đổi. Gương mặt anh trai trở nên xanh ngắt và đổ mồ hôi. Anh ta làm rơi cặp ống nhòm xuống đất và tôi có thể thấy nổi sợ trong mắt anh trai.
"Nó là cái gì vậy?" tôi hỏi trong lo lắng.
Anh trai trả lợi chậm rãi..
"Nó là...Nó là...Nó là..."
Đây không phải giọng của anh tôi.
Không cần nói một từ nào nữa, anh ta quay trở lại và bắt đầu đi bộ về nhà. Có gì đó không đúng. Với đôi tay rung rấy, tôi cuối xuống và nhặt cặp ống nhòm lên, nhưng tôi quá sợ để nhìn qua chúng.
Từ phía xa, cái thứ màu trắng vẫn còn xoay và tiếp tục vặn vẹo
Ngay sau đó, ông tôi chạy đến.
"Cháu làm gì với cặp ống nhòm vậy?" ông hỏi.
"Không gì cả," tôi đáp. "Chỉ là nhìn xem cái thứ màu trắng ở phía kia."
"Cái gì?" ông gào lên. "Cháu không nên nhìn vào nó!."
Ông giật lấy cặp ống nhòm từ tay tôi.
"Cháu thấy nó chưa?" ông hỏi trong giận dữ. " Cháu đã nhìn nó qua cái ống nhòm chưa?"
"Chưa," tôi nhẹ nhàng đáp. "Chưa nhìn..."
Ông tôi thở dài nhẹ nhõm." Tốt," ông nói "Tố rồi..."
Không biết tại sao, tôi được đưa về nhà.
Khi tôi vào nhà bếp, mọi người đang khóc. Anh trai tôi đang nằm lăn lộn trên sàn, cười như một người điên. Lưng và cơ thể anh ta vặn xoắn uón éo như thứ màu trắng ở phía xa kia.
Tôi không hểu chuyện gì đang diễn ra. Nó thật khủng khiếp để nhìn anh như vậy. Tôi chảy nước mắt.
Anh tôi không còn nữa. anh ấy hoàn toàn mất trí.
Vào ngày tiếp theo, bố mẹ quyết định đem chúng tôi trở về. Ông bà tôi đứng bên cổng, vẫy tay buồn bã nhìn về phía chiếc xe đang được kéo đi. Tôi ngồi ở nghế sau cùng anh trai.
Anh trai tôi vẫn cười như bệnh nhân tâm thần. Họ phải cột anh ta lại để không di chuyển. Gương mặt bị vặn vẹo trở nên một nụ cười lớn. Anh ta trông có vẻ rất vui, nhưng khi tôi nhìn trong mắt anh, tôi nhận ra anh ấy đang khóc. Nó làm tôi lạnh sống lưng. Má anh ta ướt đẫm nước mắt nhưng vẫn cứ tiếp tục cười và cười.
Cha tôi lái xe đến bên vệ đường và bước ra khỏi xe. Ông ta lấy ra cặp ống nhòm và điên tiết đập nó xuống đường. Sau đó, không nói lời nào, ông ta lên xe và tiếp tục chạy đi.
Một câu chuyện khác của một người đàn ông kể về trải nghiệm của ông ta với thứ vặn xoắn (KuneKune) khi ông ta còn là một cậu bé.
Khi tôi còn là một cậu bé, tôi sống tại một thị trấn nhỏ cạnh bờ biển ở quận Chiba. Vào một buổi chiều, chú tôi dắt tôi đi quanh bờ biển. Ngay khi chúng tôi đi tản bộ xuống bờ, tôi nhìn ra biển và thấy thứ gì đó màu trắng ở phía xa. Nó dài và nó đu đưa trước sau. Tôi tự hỏi nó có thể là thứ gì.
"Thứ gì đang ở trên biển thế?" tôi hỏi chú.
Ông ta nhìn chằm chằm vào nó và tôi thấy mắt ông mở rộng ra và mặt trở nên xanh ngắt. Chú tôi không thể dừng việc nhìn vào nó.
"Chạy đi!" chú tôi điên cuồng hét lên.
Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi thấy sợ, vì vậy tôi chạy về nhà và nói với ông tôi. Mặt ông trở nên tái đi.
"Đó là kune kune," ông nói." cháu may mắn đã chạy khỏi nó. Cháu không nên nhìn thẳng vào nó. Chú của con đâu rồi?"
"Chú ấy vẫn còn trền bờ biển" tôi đáp, giọng tôi đang run.
"Ta phải cứu chú ấy," ông tôi nói và đi nhanh đến chổ bờ biển nhanh nhất có thể. Tôi theo sát bên ông, lo lắng và run rẩy.
Từ phía xa, tôi có thể thấy chú tôi vẫn còn đứng trên bãi biển. Cứ như chú ấy bị đông cứng tại vị trí ấy, nhìn thẳng vào thứ đang uống lượn phía xa kia. Ông của tôi bẻ một nhánh cây và tiến gần lại chủ chú, thì thầm cầu nguyện. Ông kéo mí mắt của chú xuóng, cẩn thận không nhìn vào thứ trắng đằng kia.
Ông tôi cố gắng mang chú tôi trở về. Mặc dù chú tôi đã được cứu, ông ấy đau khổ phải điên loạn, mất trí trong hết phần đời còn lại. Kể từ chuyện đó xảy ra, chú không còn giữ tâm thần ổn định nữa. Chú ấy không bao giờ mà mình sau chuyện này.
0 nhận xét: