Hisaruki là một câu chuyện kinh dị truyền thuyết đô thị Nhật Bản kể về thứ gì đó bí ẩn chỉ được nhìn thấy bởi trẻ em, Người ta hay nghe rằng những đứa trẻ thì thầm vào nhau về Hisaruki, nhưng không ai là có vẻ biết về nó. Đây là câu chuyện kết hợp từ 2 truyền thuyết đô thị bị che khuất: "Hisaruki" và "Kirakira-san" về bản chất thì 2 câu chuyền này đều nói về một thứ.
Tôi là một giáo viên và hiện tại tôi đã tìm một công việc tại một nơi nuôi dưởng trẻ em ở Nhật Bản. Có một ngôi chùa bên phải của ngôi trường và ngay phía sau bên phải một toà nhà, có một khu nghĩa trang cũ. Tại đó có một hàng rào kim loại với đỉnh nhọn bao xung qanh khu nghĩa trang để ngăn trẻ em đi vào trong và bị lạc hoặc mối nguy hại khác.
Sau đó ít ngày, tôi đểys có gì đó rất lạ. Luôn có côn trùng và thằng lằng bị đâm xuyên qua trên hàng rào. Tôi tự hỏi ai có thể làm việc này. Mặc dù cũng có thể đây là do bọn trẻ tinh nghịch, nhưng cũng có thể là do một người nào khác.
Khu nuôi dưỡng trẻ và ngôi chùa có cùng một khuôn viên, vì vậy có người ra vào cả ngày. Đó cũng có thể là vài học sinh tiểu học thường hay chơi ở nghĩa trang, vì vậy thật khó để nói ai đã làm chuyện này.
Tuy nhiên vào 1 ngày,, 1 con chuột đất được tìm thấy bị xiên trên hàng rào. Hiệu trưởng thấy vậy ngay lập tức dọn sạch nó, đặt xác con vật vào thùng rác. Ít ngày sau, 1 con mèo bị cắm xiên trên hàng rào. Nó càng lúc càng tệ hơn.
Hiệu trưởng quyết định có gì đó làm chuyện này. Ông ấy tổ chức một buổi họp với những giáo viên và cũng mời một số thầy tu từ ngôi đền .
"Ai đã làm chuyện này?" Ông ta hỏi. "Tôi nên làm sao để dừng nó lại"
Đó là một cuộc nói chuyện rất dài, nhưng không ai có vẻ là có bất cứ hướng giải quyết nào. Sau cùng gần 1 giờ đồng hồ, chúng tôi vẫn không biết ai đã làm chuyện này cũng như không biết cách để ngăn chuyện này tiếp tục diễn ra.
Một vài ngày sau, một con thỏ được tìm thấy bị cắm xiên trên hàng rào. Nó không chỉ là 1 con thỏ mà nó là con thỏ từ nhà trẻ. Chúng tôi giữ nó trong một cái lồng trong lớp học và bọn trẻ được cho phép cho chúng ăn. Tôi tìm thấy nó vào buổi sáng khi tôi đến làm việc.
Khi tôi nối chuyện với một số thầy tu, ông ta bảo tôi bản thân đang quét mạng nhệ ở khu nghĩa trang vào sáng sớm và chắc chắc xác con thỏ không ở đó. Điều đó có nghĩa là kẻ nào đó vừa chỉ xiên con thỏ lên hàng rào trước khi tôi vừa mới đến.
Một số đứa trẻ trong lớp tôi đã đến sớm vào buổi sáng đó, vì vậy tôi hỏi chuyện chúng nó có thấy ai không.
Đứa trẻ trả lời chỉ một từ: "Hisaruki"
"Hisaruki!", tôi lặp lại. "Hisaruki là gì?"
Tôi tiếp tục hỏi thằng bé hết lần này đến lần khác. nhưng có vẻ cậu bế này không thể giải thích thứ đó. Thằng bé chỉ dùng tay che mắt lại, lắc đầu và nói lặp đi lặp lại, "Hisaruki... Hisaruki... Hisaruki..."
Sau đó, tôi tiếp tục hỏi những đứa trẻ khác về "Hisaruki". Tất cả chúng nó đề biết đến cái tên đó, nhưng không có bất cứ ai có thể giải thích ai hay cái gì là Hisaruki. Thật là bực bội.
Có thứ gì đó khác tôi cảm thấy kì lạ. Bọn trẻ biế rằng thỏ cưng của chú đã bị giết, nhưng không ai trong số chúng buồn vì điều đó cả. Như thể tất cả chúng chấp nhận điều này vậy. Tôi có cảm giác lạ rằng chú có lẽ đã biết được chuyện này sẽ xảy ra.
Vào cuối ngày, phụ huynh bọn trẻ đến rước về. Tôi hỏi bố mẹ chúng đã từng nghe qua cái tên "Hisaruki" bao giờ chưa, nhưng không trong số họ nhớ con của họ đã từng đề cập đến chúng. Tôi nhận ra rằng đó không phải một nhân vậy trên TV hay trong truyện. Nó hoàn toàn là một bí ẩn.
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, một số giáo viên khác đến dừng tôi lại.
"Tôi chắc chắn đã nhìn thấy bức vẽ với cái tên đó," cô ta nói.
Cô ấy nói với tôi rằng ít ngày trước, cô ấy có thế một bức vẽ của một đứa trẻ trong lớp... một cậu bé... và cô ấy chắc chắn cái tên được ghi phía dưới bức tranh là "Hisaruki".
" Có chuyện gì đã xảy ra với cậu bé đó?", tôi hỏi.
"Nó đã rời đi", cô ta đáp." Nhưng tôi nhớ hoàng cảnh thằng bé rời đi có chút lạ"
Cô ta nói tôi rằng cậu bé đó đã nghỉ học đã 1 tuần. Sau đó, vào một buổi sáng, phụ huynh đến để lấy lại tập vở. Họ trông có vẻ rất vội vã và không muốn nói chuyện. Tất cả những gì họ nói là con trai họ đã bị một tai nạn và họ đang chuyển đi đến thánh phố khác, ngay sau đó họ rời đi, cô ta để ý rằng đứa con trai đang ngồi ở ghế sau trong xe hơi.
"Cậu bé đeo 1 cái bịt mắt," cô ta nói. " không chỉ là bịt 1 mắt, mà là bịt cả 2 mắt"
Đó là tất cả những gì cô ấy nói với tối. Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu bé sau đó. Phụ huynh của cậu đã lái xe đi mất và cô ấy không gặp cậu bé lần nào nữa.
Vào buổi sáng tiếp theo, khi tôi đến trường. hiệu trưởng nói tôi rằng ông ta đã tìm thấy một con gà bị cắm xiên trên hàng rào. Tôi lắc đầu không tin. Có lẽ điều này sẽ không bao giờ kết thúc.
Trưa hôm đó, trong suốt bữa ăn. Bọn trẻ đang chơi trong sân và lần này đã đến lượt tôi quan sát chúng. Tôi để ý có 1 đứa gần tôi đột nhiên dừng chơi đùa và nhìn lên trời.
"Là Hisaruki.," thằng bé nói.
Lời nhắn được truyền xung quanh từ đứa này đến đứa khác khắp trong sân chơi
"Hisaruki... Hisaruki... Hisaruki..."
Ngay khi tôi nghi ngờ nhìn từng đứa một. bọn trẻ không còn chơi đùa nữa mà chúng dùng tay che mắt lại. Một số chúng đứng im đó và một số khác thì cúi người, nhưng tất cả chúng đều bất động. Lúc này trời sáng, ánh nắng chiều, nhưng sự im lặng khó chịu làm tôi lạnh sống lưng.
Tôi quỳ xuống gần bên một đứa trẻ và nói, "Cô không thấy gì hết. ai là Hisaruki?"
Thằng bé không trả lời tôi, vì vậy tôi lấy tay nó ra.
"Cô muốn biết," tôi nghiêm giọng." Ai là Hisaruki?"
"Con không biết" thằng bé thì thầm và cố che mắt lại.
Tôi nắm lấy cổ tay nó.
"Nói cho cô!" tôi yêu cầu "Ai là Hisaruki?"
Thằng bé đưa ra 2 ngón tay từ 2 bàn tay và nâng chúng lên trước mặt tôi. Sau đó, đột nhiên, nó chọc mạnh chúng vào mắt tôi. Nó làm tôi ngạc nhiên, nhưng may là tôi đã di chuyển đầu mình một bên và né được đòn tấn công.
Trước khi có cơ hội để phản ứng. thằng bé đang không trong tầm mắt của tôi và bắt đầu tự chọc vào mắt của nó. Tôi nắm lấy cổ tay của nó đè xuống và cố ngăng thăng bé tự móc mắt của mình.
"Ai đó giúp tôi với!" tôi gào thét.
Một vài giáo viên khác chạy đến, chúng tôi cố giữ thằng bé. Chúng tôi đưa đến bện viện và bác gì đã cố gắn cứu đôi mắt của nó.
Sau chuyện này, động vật không còn xuất hiện trên hàng rào sắt nữa. Không đứa trẻ nào còn đề cập đến "Hisaruki". Bây giờ và sau này, tôi không còn thấy chúng che mắt của mình khi chơi bên ngoài nữa, nhưng tôi chỉ cố để bỏ qua nó.
Vào một diẹp, tôi vẫn còn tìm thấy vài con thằng lằng và côn trùng bị cắm vào hàng rào, nhưng tôi chọn cách lờ đi. Tôi không bào giờ hỏi bất cứ đứa trẻ nào về "Hisaruki" lần nữa. Đó là những gì bạn không muốn biết đến...
0 nhận xét: